Khi đọc truyện tiên hiệp, bạn sẽ thấy những chuyến phiêu lưu, những màn đấu trí, người, yêu, ma, quỷ. Các tác giả nổi tiếng của truyện tiên hiệp như: Tiêu Đỉnh, Ngã Cật Tây Hồng Thị, Phương Tưởng, Hoàng Phủ Kỳ, Thần Đông, Huyền Vũ, Nhĩ Căn, DTV eBook - Thư Viện Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW. Danh mục; Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên Chương 384. Vừa Lười Vừa Bận Vẫn Giỏi Tiếng Anh Hoàn Thành. Người Thu Hồi Thương Đồ đại lục, mênh mông vô ngần. Có cổ lão tông môn chiếm cứ thập phương Cổ Vực, có thế ngoại tiên đạo sừng sững thanh minh chi thượng, có Thái Cổ Yêu Thần thống lĩnh Hắc Ám Đại Uyên, sáng lập không biết bao nhiêu huy hoàng thiên chương. VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN. Vũ Động Càn Khôn - Từ xưa đến nay, con người luôn có khát vọng vươn lên đỉnh cao, để đổi lấy sự thành công họ đã hy sinh biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Tu Luyện chính là trộm đi âm dương, đoạt lấy tạo hóa, chuyển đổi Niết Bàn, nắm giữ Chương 164: Thu phục Hoàng Thiên. Phiêu phù giữa không trung, Hoàng Thiên lúc này như thực sự trở thành một đầu Ma Thần tuyệt thế, để cho tất cả vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu sợ hãi. Nhất là con mắt thứ ba của hắn, tròng mắt chính là một thái cực đồ nhỏ Chương 143: Ta không phải con người. Đang ẩn nấp quan sát trên nóc của một tòa kiến trúc, Hoàng Thiên bị lời nói của tên tu sỹ kia làm cho giật mình, quả thực không nghĩ bản thân lại có thể bị phát hiện như thế. Trong lòng thoáng chốc còn chưa biết làm như thế nào, hắn ostLn. Đánh giá từ 615 lượt Bạn đang đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên - một trong những tuyệt phẩm tiên hiệp hay nhất của tác giả Đỉnh Kiên. Những gì người khác có, hắn đều đã từng đình, Hạnh phúc, bạn bè, vui vẻ...Nhưng giờ đây những thứ huyền huyễn ấy đã hoàn toàn không còn dấu vết trong cuộc đời hắn, hắn là người cô đứa trẻ ngày hôm qua có tất cả nhưng hôm nay chẳng còn gì. Hắn đã bước chân lên con đường tu tiên, con đường muốn đến bước cuối cùng phải trả giá bằng máu và nước lực - tranh đấu - tàn sát - làm nên con người hắn. Tình yêu - tình bạn - lòng thù hận - làm nên cuộc đời hắn. Có người từng hỏi "Đạo của ngươi là gì?" Hắn cười lớn mà đáp rằng "Đạo của ta là Nghịch, Nghịch của ta không phải là nghịch thiên, không phải nghịch thế, Nghịch của ta đơn thuần là Nghịch. Sinh tử là nghịch, thực hư là nghịch, âm dương là nghịch, thiện ác là nghịch, yêu ghét là nghịch, vui buồn là nghịch, tất cả mọi tồn tại trên thế gian này đều có nghịch của nó. Đi tới tận cùng của Nghịch ta sẽ tìm ra chân đạo của mình, đó là dung hợp cái đối nghịch, đưa chúng về đúng bản nguyên của nó – Nghịch bản nguyên” Nghịch sinh - Nghịch tử - Nghịch luân hồi Nghịch trời - Nghịch đất - Nghịch càn khôn Nghịch thiện - Nghịch ác - tâm vô nghĩ Vấn thiên - Vấn địa - Đạo vô nhai? Câu thơ trong truyện online này có nghĩa gì? Hãy cùng đón xem! Tác giả Thể loại Tiên Hiệp, Huyền huyễnNguồn Truyện Của TuiTrạng thái Đang raSố chương 464Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 2 năm trước Những gì người khác có, hắn đều đã từng đình, Hạnh phúc, bạn bè, vui vẻ...Nhưng giờ đây những thứ ấy đã hoàn toàn không còn dấu vết trong cuộc đời hắn, hắn là người cô đứa trẻ ngày hôm qua có tất cả nhưng hôm nay chẳng còn Hắn đã bước chân lên con đường tu tiên, con đường muốn đến bước cuối cùng phải trả giá bằng máu và nước lực - tranh đấu - tàn sát - làm nên con người hắn. Tình yêu - tình bạn - lòng thù hận - làm nên cuộc đời hắn. Có người từng hỏi "Đạo của ngươi là gì?" Hắn cười lớn mà đáp rằng "Đạo của ta là Nghịch, Nghịch của ta không phải là nghịch thiên, không phải nghịch thế, Nghịch của ta đơn thuần là Nghịch. Sinh tử là nghịch, thực hư là nghịch, âm dương là nghịch, thiện ác là nghịch, yêu ghét là nghịch, vui buồn là nghịch, tất cả mọi tồn tại trên thế gian này đều có nghịch của nó. Đi tới tận cùng của Nghịch ta sẽ tìm ra chân đạo của mình, đó là dung hợp cái đối nghịch, đưa chúng về đúng bản nguyên của nó – Nghịch bản nguyên” Nghịch sinh - Nghịch tử - Nghịch luân hồi Nghịch trời - Nghịch đất - Nghịch càn khôn Nghịch thiện - Nghịch ác - tâm vô nghĩ Vấn thiên - Vấn địa - Đạo vô nhai? Bên trong sơn thôn, làn khói trắng mơ hồ bốc lên từ trong một căn bếp đổ nát. Hoàng Thiên đang loay hoay nướng mấy củ sắn cho bữa trưa, mặt mày lấm lem trông đến thảm. Khói bếp bay nghi ngút khiến nó ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm nhem. Lấy tay áo lau mặt, nó nhìn Hoàng Vân đang đùa nghịch ngoài cửa cùng Lan Nhi mà mỉm cười một cách chua xót. Gần một tháng nay, cứ đêm về, Hoàng Vân lại mơ thấy ác mộng khóc lóc đòi mẹ. Hoàng Thiên dỗ dành mãi, hứa là mai sẽ dẫn đi tìm cha mẹ nó mới chịu nín. Cứ mỗi lần thấy vẻ mặt háo hức vì sắp được gặp cha mẹ của đệ đệ mình thì nó lại không thể kìm được nước mắt. Cầm trên tay hai củ sắn còn nóng hổi, nó đi ra ngoài cửa bẻ cho Hoàng Vân một nửa Lan Nhi một nửa. Nhìn về phía trước, Tuấn Kiệt đang ngồi trên một gò đất, hai tay ôm gối, thẫn thờ nhìn về phía cửa thôn. Nó khẽ thở dài bước tới - Mau ăn đi cho nóng. - Ừ! Cám ơn ngươi. Ngồi xuống ngay bên cạnh Tuấn Kiệt, Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa. Nó như quay về quá khứ, nhìn thấy cha mẹ đang mỉm cười, nhìn thấy bạn bè, thấy tất cả mọi người. Nhưng rồi những hình ảnh đó mờ dần, nhạt dần, biến mất - Họ… đã đi xa rồi, - Phải… họ đã đi rất xa! - Một ngày nào đó… chúng ta có thể gặp lại họ không. Cả hai đứa trẻ cùng im lặng, trầm mặc, bọn chúng biết đáp án, nhưng không dám nói lên, đơn giản chỉ là… bọn chúng cần một hi vọng, một hi vọng để tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại trên thế giới này. Trên nền trời đầy hôn ám, ba vệt sáng lao nhanh tới phía chúng khiến bọn trẻ chú ý. - Cái gì kia, sao băng ư? Tuấn Kiệt ngước mặt lên nhìn, miệng lẩm bẩm. - A! có người đang bay kìa! Hoàng Vân đang ăn thì la lên, hai mắt sáng lên, vẻ mặt dường như rất hứng thú. Ba vệt sáng này chính là ba người tu sĩ khi nãy, khi bọn họ nghe thấy Hoàng Vân nói thì hơi giật mình. Phải biết là tốc độ bay của họ rất nhanh, đừng nói là người thường, cho dù là tu sĩ tu vi thấp nhìn vào cũng chỉ thấy được vệt sáng bay qua. Vậy mà đứa trẻ khi nãy lại phát hiện là có người đang bay. Đứa trẻ này… tuyệt không bình thường. Ba người nhanh chóng hạ xuống sân đất nơi bọn trẻ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng Vân. Nhưng khi thấy Vô Danh không biết tự lúc nào đã đứng mỉm cười bên cạnh đứa bé khiến ba người thu hồi ánh mắt. - Bọn… bọn họ bay ư? Là tiên nhân sao? Tuấn Kiệt run rẩy, nhìn chằm chằm vào ba người, biểu tình xúc động mãnh liệt. Hoàng Thiên nhanh chóng chạy lại kéo đệ đệ ra sau lưng, ngước mặt lên nhìn thẳng vào người đàn ông xa lạ, ý muốn bảo vệ đệ đệ. Mặc kệ bọn họ là ai đi chăng nữa, nó tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đệ đệ của mình. Vô Danh nhìn lướt qua Hoàng Thiên thì khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại mỉm cười, trong lòng đang kích động mãnh liệt, hạ thấp người nửa ngồi nửa quỳ nói - Hài tử, ta là người tốt, sẽ không làm hại đệ đệ của cậu đâu. - Các người là tiên nhân sao? - Phải! bọn ta là tiên nhân. Nghe được điều này khiến cho trong lòng bọn trẻ trở nên háo hức vô cùng, thậm chí còn tưởng bản thân mình đang nằm mơ. Từ khi còn nhỏ, bọn chúng đã nghe những câu truyện kể về tiên nhân, rằng bọn họ có thể trường sinh bất lão, bay lượn trên trời, hô phong hoán vũ. Vậy mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt chúng thì làm sao chúng lại không khiếp sợ và vui mừng cho được. Nếu lọt được vào tầm mắt của họ, được thu nhận làm đệ tử thì chẳng phải chúng cũng sẽ trở thành tiên nhân sao. Vô Danh thấy thái độ của bọn trẻ như vậy thì cười tươi hơn, nhìn thẳng vào Hoàng Thiên mà nói - Hài tử! Đệ đệ của ngươi có thiên tư rất xuất chúng, có thể nói là một thiên tài sinh ra để tu tiên. Hãy để nó theo ta tu luyện, ngày sau trường sinh bất tử, bước trên con đường của cường giả, thành quả thật vô hạn lượng a!. - Thật sao, người không gạt ta chứ. Hoàng Thiên như không thể tin vào tai mình nữa, một tiên nhân nói muốn dạy Hoàng Vân tu tiên, nó làm sao không vui mừng và sung sướng cho được? Nhưng trong lúc nó đang háo hức thì lời nói của Vô Danh lại vang lên khiến cho tai nó như bị sét đánh - Nhưng về phần ngươi, ta không thể đưa ngươi về cùng được, xin lỗi. - Tại… tại sao? Hoàng Thiên run rẩy hỏi. Vô danh nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, vẻ mặt do dự như có gì đó khó nói, trong tông môn hắn tuy có địa vị rất cao, nhưng môn quy không phải điều mà hắn có thể thay đổi, do dự một lát, cuối cùng hắn thở dài, nói - Tư chất của ngươi rất kém, không thể tu tiên, hơn nữa, đem ngươi về cùng sẽ khiến cho đệ đệ của ngươi không thể cắt đứt phàm trần, tu luyện sẽ không thành. Hoàng Thiên ngây như phỗng tại chỗ, nó không biết phải là sao cho đúng. Đây là đả kích rất lớn đối với nó, nó không muốn rời xa đệ đệ của mình chút nào. Nhưng nó có thể làm gì đây, bọn họ là tiên nhân, dù nó có phản đối cũng như không. Hơn nữa, đón chờ Hoàng Vân là một tương lai tươi sáng, tiền đồ vô hạn lượng. Nó không thể vì lòng ích kỷ của bản thân mà đánh mất đi tương lai của đệ đệ mình. Hoàng Thiên khẽ run người, sâu trong ánh mắt xuất hiện một sự do dự thiếu quyết đoán. Xa tiểu Vân, nó có thể sao? Sau khi chần chừ một lúc, nó trầm giọng, nói - Tiền bối! Ta… ta không thể xa đệ đệ được. Vô Danh chằm chằm vào nó, trong mắt xuất hiện chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói - Không sao, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, khi nào đổi ý thì đốt cháy tấm phù này, ta sẽ tới ngay. Nhận lấy tấm phù từ tay Vô Danh, thân thể Hoàng Thiên khẽ run lên, nó không biết quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng xa Tiểu Vân thực sự nó không làm được. Ba người Tang Mặc Tử ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn về phía Hoàng Thiên. Nhưng rồi nhanh chóng thu hồi, Tang Mặc Tử nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt, nói - Tiểu tử, tư chất của ngươi cũng rất khá, ngươi có muốn bái lão phu làm sư. Theo ta về Thiên Huyền môn tu đạo không? Tuấn Kiệt nghe thấy thế thì cả người kích động run rẩy mãnh liệt, hắn cũng có thể tu đạo sao? Cũng có thể trở thành tiên nhân sao? Đây vốn là ước mơ từ nhỏ của hắn, tu tiên, trường sinh bất lão, hắn muốn, hắn rất muốn. Nhưng rồi hắn lại do dự mà nhìn về phía Hoàng Thiên, liệu hắn có thể bỏ Hoàng Thiên ở lại không? Như nhận thấy vẻ do dự của Tuấn Kiệt, Hoàng Thiên mỉm cười, nói - Ta không sao, ngươi hãy đồng ý đi, chẳng phải đó là ước mơ bấy lâu của ngươi sao. -“Ta…” cổ họng Tuấn Kiệt như nghẹn lại, nói không nên lời, hắn tiến về bên cạnh Tang Mặc Tử, cúi đầu không nói. Tang Mặc Tử thấy vậy thì vuốt vuốt chòm râu, gật gù. Lão thầm nghĩ, đứa trẻ này tư chất rất tốt, lại trọng tình trọng nghĩa, rất đáng để thu nhận. - Là Thiên thủy chi thể? Người thiếu phụ đột nhiên hô lên khe khẽ, ánh mắt hướng về phía Lan Nhi nãy giờ thủy chung trốn sau lưng Hoàng Thiên. - Thiên thủy chi thể? Một trong thất linh căn hệ thủy… Tang Mặc Tử nhíu mày, nhìn về phía Lan Nhi. Thiếu phụ nở nụ cười ôn hòa, tiến lên hỏi Lan Nhi - Con có nguyện ý làm đồ đệ của ta, về Hàn Thủy cung tu luyện? - Thật sao? Con cũng có thể tu tiên sao? Lan Nhi giật mình, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên. - Phải, chỉ cần con đồng ý, ta sẽ đưa con về Hàn Thủy cung. Thiếu phụ mỉm cười ôn hòa giải thích. - Con… con muốn… nhưng… Lan Nhi luống cuống, nếu bảo nàng không muốn thì là nói dối, nàng cũng như Tuấn Kiệt, rất muốn tu đạo, muốn trở thành tiên nhân. - Nhưng sao? Thiếu phụ lên tiếng, ánh mắt khẽ quét về phía Hoàng Thiên, dường như nàng đã nhận ra được nguyên nhân mà cô bé này do dự. - Người có thể đưa Hoàng Thiên ca ca cùng Hoàng Vân cùng đi không? Lan Nhi ấp úng, nhìn thiếu phụ với ánh mắt cầu mong. - Không được, Hàn Thủy cung không bao giờ nhận nam đệ tử. Thiếu phụ khẽ cau mày, quả quyết nói. - Lan Nhi ngốc, không cần như vậy đâu! Hoàng Thiên đứng bên cạnh trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, nhưng cũng nôn nóng không thôi. Nó không muốn Lan Nhi vì mình mà bỏ lỡ cơ hội tốt như thế. - Muội…? - Ngốc quá đi, muội yên tâm, hãy tu luyện cho tốt, mười năm sau, ta sẽ tới Hàn Thủy cung gặp muội. - Ca hứa nha! - Ta hứa. - Cũng đã muộn rồi, ta có việc phải đi trước, hài tử, nếu như ngươi đổi ý, hãy đốt tấm phù, ta sẽ tới ngay. Ba vị đạo hữu, cáo từ. Vô Danh khẽ cười, nhìn về phía Hoàng Thiên mà nói, sau đó xoay người bay đi. Với tu vi của hắn, cưỡng ép mang Hoàng Vân đi là một chuyện quá dễ dàng. Thế nhưng hắn không làm thế, bởi hắn có quy tắc của riêng mình, vả lại, hắn tin một ngày không xa, Hoàng Thiên sẽ đổi ý. Ba người Tang Mặc Tử nhìn bóng dáng của Vô Danh xa dần rồi khuất bóng thì thầm thở phào. Tiếp xúc với Vô Danh khiến cho họ luôn có cảm giác áp lực nặng nề, không biết lão quái này có tu vi khủng bố cỡ nào nữa. Nhưng dẫu sao họ cũng là tu sĩ, sống đã nhiều năm nên nhanh chóng ổn định lại tâm tình. Tang Mặc Tử hướng về phía hai người còn lại nói - Hai vị đạo hữu, chúng ta có lẽ nên từ biệt tại đây a, lão phu còn phải nhanh chóng trở lại bẩm báo cho tông chủ sự việc này. Nói đoạn lão phất tay ôm lấy Tuấn Kiệt biến mất. Người thiếu phụ khẽ nhìn Hoàng Thiên mà thở dài, chắp tay chào tráng hán, cuốn lấy Lan Nhi mà bay đi. - Tiểu tử, ngươi không thể sống chui rúc trong rừng thế này mãi được. Thôi đi theo ta! Không nỡ bỏ Hoàng Thiên cùng Hoàng Vân ở lại . Tráng hán dùng bàn tay thô ráp của mình khẽ xoa đầu Hoàng Thiên, sau đó cuốn lấy nó cùng Hoàng Vân bay đi. Thể loại sắc hiệp. tiên hiệp, xuyên không, 18+Ở thế kỷ hiện đại hắn là một người giàu có, lại có tình cách phong lưu cũng chính vì thế mà bị chính tay phụ nữ giết chết. Nhưng hắn lại được ông trời cho cơ hội xuyên không đến một thế giới hoàn toàn khác nhập vào một tên phế vật Lữ gia. Một thế giới tu luyện, thế giới cường giả vi tôn..... Thượng Hạ tứ phương một chữ VũCổ vãng kim lai Trụ khởi sinhVũ Trụ thuở sơ khai, mờ mịt và ảm đạm, lặng lẽ và im lìm, không sinh mệnh, không sự sống, hoang sơ đến tột cùng. Ngàn vạn năm sau, vô cực định phân - thiên địa định vị, một kỷ nguyên mới khởi sinh, những sinh linh ban đầu xuất hiện, mạnh mẽ nhưng thưa thớt, tràn đầy ham muốn sức mạnh cùng khát vọng trường sinh, thuật tu tiên cũng từ đây mà có. Nỗ lực, tranh đấu, tàn sát, máu nhuộm hư không. Về sau dân gian gọi thời kỳ này là Viễn Cổ Hồng Hoang Viễn Cổ vạn vật sanhTruy tìm thiên đạo cầu hư danhTranh đấu liên miên đạo không thànhHư vô tan vỡ diệt chúng sanh.….Trong thương mang vô tận, dường như từ viễn cổ xa xưa đã có, tồn tại một thân hình to lớn ngồi khoanh chân trong vòng xoáy luân ngồi đó gục đầu bất động, từng tiếng thở dài quanh quẩn vang vọng trong hư vô, như vang lên từ xa xưa truyền đến, nặng nề mà thê lương. Trên khuôn mặt mơ hồ đó, khóe miệng hắn như nở một nụ cười, có mãn nguyện, có hạnh phúc, có cay đắng, có hối hận, có đau đùi hắn có một con thú non đang nằm, ánh mắt non nớt tràn đầy sự hiếu kỳ cùng ham muốn nhìn về phía hư vô xa xăm, nhìn về một thế giới mà ngày nào đó, nó sẽ được khám phá.“tiểu tử! Ngươi có biết hư không là gì?”Tiếng thì thào văng vẳng trong không gian, khiến cho cả vòng xoáy luân hồi phải rung chuyển. Con thú nhỏ thu hồi ánh mắt, khẽ quay đầu, vẫn là khuôn mặt mơ hồ ấy, vẫn là nụ cười ấy. Người đàn ông không hề mở miệng, nhưng thanh âm của hắn vẫn phát ra, vang vọng trong chốn hư vô này.“Hư không là không có gì! Là cái không thực có! Nó từ tâm mà khởi sinh, từ tâm mà tận diệt. Vũ Trụ vô bờ, Thương Mang vô tận, cái ngươi thấy là thực khi ngươi nghĩ hữu, là giả khi ngươi nghĩ vô. Một khi ngươi nghĩ vô, dù cho ngươi có đi nhanh thế nào, đi tới bao lâu chăng nữa, ngươi cũng không thể tới cái chốn hư vô đó được, bởi nó là vô. Nhưng nếu ngươi nghĩ hữu, ngươi không cần phải đi tìm, nó đã bên cạnh ngươi rồi, ngay trước mặt, bởi nó là hữu. Nhất niệm hóa hư không, hãy nhớ! Hãy nhớ.”Thú nhỏ như hiểu như không, chỉ thấy nó ánh mắt lấp lánh, vẫn tràn đầy hiều kỳ và ham muốn nhìn về hư vô. Chỉ khác là ánh mắt đó đã có thêm chút gì đó kiên định, chút gì đó quyết tâm.“Đi đi! đi về nơi thuộc về ngươi”Một lần nữa thú nhỏ thu hồi ánh mắt, lại quay đầu nhìn hắn, có chút gì đó luyến tiếc, không nỡ. Nó ngồi đó không biết qua bao lâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, như muốn khắc ghi thật sâu từng đường nét vào tâm trí, người đã ở cùng nó suốt vô tận tuế nguyệt, như một người cha. Nhưng càng nhìn lại càng mơ hồ, càng nhìn lại càng không rõ, chỉ có một đôi mắt không bao giờ mở, một nụ cười không bao giờ cùng thú nhỏ cũng quyết định, nó cọ cọ cái đầu nhỏ bé của mình vào hông người đàn ông, rồi dùng miệng cắn vào gấu áo hắn, khẽ lay như một hành động thay cho lời từ biệt. Sau đó nó nhảy khỏi đùi người đàn ông, hướng về phía hư vô mà nó luôn mơ ước ngày nào đó sẽ đi tới, không hề ngoái đầu dù chỉ một lần. Bóng dáng nhỏ bé của nó xa dần, xa dần, rồi hòa vào trong sắc màu tang thương của năm tháng. “Thiên Phương...! Nàng có thực… phải không?”oOo Mặt trời xuống núi, nắng vàng cuối chiều trải dài trên khắp không gian, những tia nắng yếu ớt của hoàng hôn len lỏi qua những ngôi nhà tranh tuềnh toàng của một sơn thôn nhỏ, tạo nên một bức tranh thôn quê màu vàng óng ánh mà ấm áp, yên bình đến khó đường lên núi nằm phía sau thôn có hai người, một lớn một nhỏ, bóng của họ được ánh nắng chiếu vào trải dài trên sườn núi. Người lớn là một thiếu phụ chừng hai lăm, nét mặt đẹp đẽ khôn xiết, đôi mắt trong như nước hồ thu, tròng mắt đen nhánh mỹ lệ càng làm say lòng người. Y phục của nàng không hoa mỹ nhưng trên người vẫn tỏa ra một phong vận thành thục cao quý mà không phải ai cũng có. Tay phải nàng xách một giỏ tre nhỏ, tay trái thì nắm lấy tay đứa bé, đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử của mình. Đứa bé bên cạnh nàng chừng mười tuổi, tuy thân thể gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại thập phần tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt lanh Mẫu thân! hôm nay người dẫn con lên núi làm gì vậy?.Bỗng nhiên đứa bé ngẩng đầu lên hỏi thiếu phụ, đôi mắt lấp lánh trông rất hoạt bát. Người thiếu phụ nhìn nhi tử của mình âu yếm nói- Ta dẫn con đi hái rau khúc, tối nay sẽ làm bánh khúc cho Thiên nhi A! mẫu thân nấu bánh khúc, hay quá, hay nhỏ vui mừng nhảy cẫng lên, miệng vẫn còn lẩm bẩm - Lâu lắm mẫu thân mới nấu bánh khúc, ta phải mời Lan Nhi qua ăn cùng mới được, hi thiếu phụ nhìn nhi tử của mình vui đùa chạy vọt về phía trước, từ sâu trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Hai người đi thêm một đoạn nữa thì tới nơi. Đây là một dải đất lớn khá bằng phẳng nằm ở lưng chừng núi, thoạt nhìn giống như một người khổng lồ đã dùng tay gạt ngang một phần sườn núi mà tạo ra vậy. Trên dải đất, người dân trong thôn trồng cơ man là hoa mầu, nhưng vẫn có những chỗ bỏ hoang chưa khai thác hết. Ở những vị trí đó đa phần là cỏ dại, nhưng cũng có chỗ mọc lên những loại thực vật khác, trong đó có rau khúc. Rau khúc là một loại rau rất nhỏ, kích cỡ cả cây rau chỉ lớn bằng ngón tay trẻ em. Trên bề mặt của lá rau có một lớp lông mềm mại, lại thêm những hạt nước của cơn mưa khi chiều còn đọng trên lá làm cho cây rau khúc thật tươi. Những tia nắng chiều xuyên qua từng giọt nước trở nên óng ánh trông thật đẹp mắt. Người thiếu phụ đặt giỏ tre xuống đất, nhẹ nhàng hái những ngọn rau khúc còn non, xanh mơn mởn. Chẳng mấy chốc mà chiếc giỏ tre đã đầy những ngọn rau khúc. Gọi Hoàng Thiên đang đùa nghịch ở xa, hai người lại dắt tay nhau xuống tới thôn thì nắng chiều cũng tắt, trong thôn từng ngôi nhà tranh lụp xụp, ánh sáng của những ngọn đèn mỡ động vật xuyên qua vách đất chiếu ra lập lòe. Trong những căn bếp, những bà nội trợ đang nấu nướng bữa chiều. Ngọn lửa bếp bập bùng tỏa sáng, khói bay nghi ngút. Hương thơm của đồ ăn cùng với mùi khói quện lại tạo nên một thứ hương vị đặc biệt của thôn quê. Trong sân mỗi nhà luôn có một cái chõng tre, hai ba người đàn ông ở trần, làn da rám nắng, ngồi nói chuyện với nhau, giữa chõng thường có một ấm trà và vài cái chén gỗ cũ kỹ. Có người tay cầm tẩu thuốc rít một hơi, vừa nói chuyện vừa thả khói ra một cách khoái chí, tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thoải mái sau một ngày làm việc mệt xa phía đầu thôn vọng lại tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, ở đó có một bãi đất trống, giữa bãi đất có một cây liễu già, không biết có tự bao giờ. Nơi này là nơi tụ tập của bọn trẻ trong thôn, dưới gốc liễu có một tảng đá khá lớn, rộng chừng ba mét, bị bọn trẻ biến thành chỗ ngồi lý tưởng. Trong bọn trẻ có một bé gái xinh xắn nhìn thấy hai người liền chạy lại- Hoàng Thiên ca ca, mau lại đây chơi Thiên nhìn thấy bé gái kia thì hai mắt sáng lên, hí hửng chạy lại- Lan Nhi! Ta phải về giúp mẫu thân nấu bánh khúc rồi, tí nữa muội qua ăn cùng ta A! Hồng Điệp sư nương nấu bánh khúc, muội nhất định sẽ Muội gọi Tuấn Kiệt cùng qua luôn, vậy nhé, ta phải về Thiên chạy theo mẫu thân, nhưng cái đầu nhỏ vẫn cố gắng ngoái lại nhìn cô bé tên Lan Nhi kia một một căn nhà tre nhỏ cách cửa thôn không xa, trong sân có một nam tử chừng ba mươi đang bổ củi, nếu nhìn kĩ thì có vài nét rất giống với Hoàng Thiên. Hắn một thân đạo bào trắng, thoạt nhìn không khác gì một thư sinh yếu đuối. Thế nhưng thần thái lại toát lên một cỗ ngạo ý, khiến cả thế giới quanh hắn phảng phất đều phải run rẩy, hóa thành vặn vẹo. Tựa hồ như hắn không phải tồn tại của thế giới này hiên của căn nhà lá có một cái chõng tre, trên chõng có một bé trai khoảng chừng ba tuổi, ngồi nhìn phụ thân bổ củi. Hai má phập phồng trông rất ngộ nghĩnh, đứa bé này tên là Hoàng Vân, đệ đệ của Hoàng nhiên cánh cửa tre mở ra, Hoàng Thiên cùng mẫu thân bước vào. Hoàng Vân thấy mẫu thân và ca ca đã về thì vội vàng nhảy khỏi chõng, chạy lao về phí hai người- A! mẫu thân về nam tử thấy vậy cũng dừng tay, mỉm cười nhìn thê tử của mình. Hắn đã từng có một ước mơ nhỏ nhoi như thế, một gia đình ấm áp, được chung sống với người mà mình thương yêu suốt đời, chỉ thế thôi. Và hiện tại hắn đang có tất cả, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều đơn giản tối hôm ấy, mưa giăng đầy trời. Những cơn mưa rào cuối hè xóa tan đi cái nóng nực của trời đất. Tại sơn thôn nhỏ bé hoang sơ ấy, trong một căn nhà nhỏ, có vài đứa trẻ đang nô đùa, thò tay ra cửa sổ nghịch những hạt nước mưa, bắt những con mối. Tiếng cười đùa trong trẻo vang vọng trong đêm Nếu như hôm nào cũng mưa như thế này thì thích nhỉ?.- Ôi, muội bắt được nhiều mối Ước mơ sau này của mọi người là gì?- Ước mơ ư? Hì! muội ước sẽ mãi được ở bên…- Đệ muốn lấy một người vợ thật đẹp – Hoàng Vân ở bên cạnh chen trẻ nghe thấy vậy thì phá lên cười, Hoàng Thiên nhìn phụ thân và mẫu thân đang làm bánh dưới bếp, xoa xoa đầu Hoàng Vân, khẽ nói- Ta ước mãi được ở bên gia đình, mãi Tuấn Kiệt, ngươi thì sao?Hoàng Thiên nhìn sang đứa trẻ bên cạnh hỏi. Tuấn Kiệt nãy giờ vẫn thủy chung im lặng bỗng ngửa mặt lên nhìn trời đêm vô tận, thì thào nói- Ta ư? Ta muốn thành tiên Tiên nhân sao, có phải giống như Lăng Tiêu ca ca không, muội nghe gia gia nói huynh ấy ngày trước được tiên nhân thu nhận, vừa rồi mới trở về thăm nhà?Lan Nhi thắc mắc hỏi, lời nói của Tuấn Kiệt làm cô liên tưởng tới một vị ca ca trong Phụ thân ta cũng từng kể, tiên nhân có thể hô phong hoán vũ, bay lượn trên trời, Tuấn Kiệt a, sau này nếu trở thành tiên nhân thì nhớ đừng quên bọn ta lát sau, mẻ bánh khúc đầu tiên đã ra lò, bên ngoài trời đất mịt mù, mưa ngày càng nặng hạt. Bên trong căn nhà, bao trùm một bầu không khí ấm áp của gia đình, vang lên tiếng cười nói vui ầm… ầmLúc này, xa xa trên bầu trời mịt mù, những đạo lôi điện khổng lồ bất chợt xuất hiện giáng xuống tinh không, không gian như không thể chịu được liền xuất hiện những vết rách, vặn vẹo rồi tan vỡ, tạo thành một thông đạo đen ngòm lơ lửng trên không. Từ bên trong lỗ hổng tràn ra vô số sinh vật kỳ quái, từng bóng đen khổng lồ như ngọn núi xuất hiện, lao mình về phía sơn thôn, tiếng gầm rú vang lên rung động cả góc trời. Bên trong căn nhà, phụ mẫu của Hoàng Thiên chợt biến sắc. Phụ thân hắn vội vàng phất tay, bốn đứa trẻ đang ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì sau cái phất tay thì biến mất không còn chút dấu hôm đó phong vân gào thét…Tối hôm đó tinh không run rẩy…Tối hôm đó là một buổi tối định mệnh, thay đổi cuộc đời của bốn đứa trẻ, một cuộc đời mới đầy chông gai… Tình bạn… Tình yêu… Lòng thù hận…Chúng… sẽ thay đổi. Ma Thần Hoàng Thiên – Lời đề tựa … Hắn đã từng có gia đình… hắn đã từng hạnh phúc. Hắn đã từng có bạn bè… hắn đã từng vui vẻ. Nhưng giờ đây… hắn cô độc. Một đứa trẻ mới hôm qua còn có tất cả, hôm nay đã không còn gì, cô đơn và lạc lõng. Hắn bước chân lên con đường tu tiên - một con đường được xây dựng bằng máu và nước mắt. Hắn trưởng thành trong thế giới tiên thần, một thế giới nơi mà luật pháp và đạo đức trở thành thứ gì đó thật nực cười và vô nghĩa. Đó là một thế giới mà tất cả mọi sinh linh đều bộc lộ ra bản chất vốn có của mình, là nơi kẻ mạnh được tôn sùng và kính ngưỡng. Hắn cũng thế. Nỗ lực - tranh đấu - tàn sát - làm nên con người hắn. Tình yêu - tình bạn - lòng thù hận - làm nên cuộc đời hắn. Một kẻ đáng thương, bị cuộc đời cướp đi tất cả những gì mà bản thân từng có. Để rồi cả cuộc đời sau này phấn đấu, chỉ vì kiếm tìm lại ký ức năm xưa, kiếm tìm những thứ đã hằn sâu trong tâm trí. Hoá ra trong cuộc sống này, điều đáng sợ nhất không phải là không có gì, mà là đã từng có tất cả nhưng lại để mất nó, để rồi cố gắng kiếm tìm trong sự tuyệt vọng đau thương. Hoá ra cô độc nhất, không phải là chỉ có một mình… mà là khi ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn những người quan trọng nhất trong cuộc đời dần rời xa, không bao giờ trở lại nữa. Bóng tối của sự cô đơn không một lần ập đến, mà cứ thế từ từ chậm rãi bao trùm, để ngươi chìm vào cô độc đến khôn cùng, chẳng thể nào vùng vẫy. “Mong ước của ta… là được mãi mãi ở bên gia đình…” Hắn… là Hoàng Thiên. Hắn cô đơn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên! Tags truyện việt Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Trọng Sinh Tu Chân Trở Về Tam phù Thần Ma Chư Thiên Sử Kính Trứ Vô hạn trận đạo Nhất Chích Thanh Điểu Bán Dạ Tản Bút - Tinh Thần Đại Lục LIGLIG Kiếm Thần Tuyệt Thế Vô Dụng Đệ Nhất Thư Sinh

truyen ma than hoang thien